Cánh Diều

Con diều lượn bổng giữa trời cao
Tiếng sáo du dương thật ngọt ngào
Đó cánh nghiêng trao theo gió thổi
Đây dây cột chặt nỗi tâm giao
Trên cao vẫy lượn không hề mỏi
Dưới đất người xem thấy tự hào
Tuổi trẻ niềm vui ra bãi thả
Ung dung thỏa mái biết nhường nào

Thành Mỹ

Ngẫm Kiều

( kn ngày thơ lục bát )

Mọi người ngày nghỉ đi chơi
Còn Tôi ngày nghỉ thảnh thơi ở nhà
Sáng nay pha một ấm trà
Nhâm nhi thưởng thức, ngẫm ba câu kiều

Anh hùng rất mực đáng yêu
Chính là Từ Hải vì Kiều chết oan
Thương thay chàng Thúc đa mang
Lấy ngay cô vợ là nàng : Hoạn Thư
Họ Mã nào có nhân từ
Buôn người kiếm sống làm từ đã lâu
Tú Bà xưa gái nhà lầu
Nay lên bà chủ đứng đầu lầu xanh
Thương thay mưu sự không thành
Cứu cha chẳng được Kiều đành mắc oan
Lầu xanh, vợ lẽ, ... đa đoan
Mất tình, lưu lạc muôm vàn đau thương.
Mười lăm năm , một đoạn trường
Kim Trọng gặp lại , tơ vương còn gì ?

Nghìn năm sau vẫn còn ghi
Tố Như nhỏ lệ , khóc vì ai đây ?

Thành Mỹ

Cây Tre

CÂY TRE.
( Ngoại giao VN là ngoại giao cây tre ).

Mang danh là họ nhà Tre
Quyết không để đất dẫm đè lên trên
Dù cho đất cứng hay mềm
Cũng tìm mọi cách đâm lên nhìn trời
Trưa hè vẫy gió đứng chơi
Đêm thu cong ngọn giữa trời câu trăng
Mọc lên từ bãi đất bằng
Ôm nhau làm lũy, nuôi măng trưởng thành
Đất cằn , Tre vẫn lớn nhanh
Chắt chiu năm tháng trở thành lũy tre
Trưa hè Ve hát Tre nghe
Đêm đông Cò đậu cành tre trú mình
Với người, Tre rất nặng tình
Đâu có người ở, có hình bóng Tre .
Tháng 6/2016.

Thành Mỹ

Tình Trăng Mùa Đông

( Thể bát dấu )

Tôi hỏi chị Hằng sống thế nào
Đông về chắc nặng nỗi chiêm bao
Khi tròn khi méo trông huyền ảo
Lúc ẩn lúc mờ muốn ngã sao
Tình đã cô đơn lòng trống vắng
Sắc còn nghiêng nước vẫn làm cao
Chị đang lẻ bóng ngồi than thở
Anh Cuội gần đây chấm lửng vào

Thành Mỹ

Chiếc Đàn Bầu

Chỉ cần có một dây thôi
Mà đàn gói cả đất trời vào trong
Tiếng buồn - buồn tận đáy lòng
Nghe như trời sụt trong vòng phút giây
Tiếng vui - vui quá đủ đầy
Tưởng trong chốc lát được xây mộng vàng
Tiếng nấc - tiếng của trái ngang
Thương dân, ghét kẻ tham quan hại đời
Véo von - Tiếng mẹ à ơi
Cung đàn réo rắt , chơi vơi nặng tình
Sinh ra từ buổi bình minh
Một dây gói trọn cả tình nước non

Thành Mỹ

Mượn Vần Ơi

Hai ta tuổi chuột sống cùng thời
Nghỉ dạy về hưu dạo các nơi
Nậm rượu không ưa đành bỏ xó
Bài thơ rất trọng vác đi mời
Nhiều anh bạn tốt khen đôi tiếng
Lắm kẻ ghen mình nói dở hơi
Biết vậy thôi thì mang nghiệp chướng
Mê thơ chẳng tửu vẫn vui đời

Thành Mỹ

Ánh Trăng Giàn Trầu

Anh trăng đã trải vường trầu
Soi hình hai đứa ngày đầu gặp nhau
Như còn cái tuổi chăn trâu
Chơi trò u tim, hát câu chành chành
Treo lên một nhánh trầu xanh
Chiếc khăn mỏ quạ làm Anh thẫn thờ
Ớ đâu Em, Anh đang chờ
Cho môi được chạm đôi bờ môi xinh
Trên cao trăng vẫn lung linh
Giàn trầu hai đứa chunhs mình tìm nha
Cành trầu đã vịn thân cau
Để cho hai đứa ôm nhau đứng nhìn

Thành Mỹ

Cách Xa

Đêm nằm phấp phỏng dạ đầy vơi
Nhớ mãi người xa tận cuối trời
Thức dậy tìm hình nào có thấy
Khi nằm tưởng tượng bóng về nơi
Anh đi vắng bặt không tin nhắn
Kẻ ở vô tâm dạ rối bời
Mới hiểu chia ly sao khó vậy
Bao giờ được gặp bạn mình ơi

Thành Mỹ

Xuân Về

Xuân về cảnh sắc đã xanh tươi
Thiếu nữ nhìn ai nhoẻn miệng cười
Khiến bưởi ra hoa lòng hổ thẹn
Làm Đào mở cánh phận đầy vơi
Trai tài các xóm đi tìm bạn
Gái đảm trong làng đến hội chơi
Nhớ lắm đầu năm ngày mở hội
Thôn trên xóm dưới cỗ bầy mời

Thành Mỹ

Xe Chỉ Luồn Kim

Em ngồi “ Xe chỉ luồn kim “
Áo mặc mớ bẩy, con tim rối bời
Chỉ vì bèo dạt mây trôi
Cho Loan mất Phượng trên đồi thiên thai
Em ơi đêm đông quá dài
Nửa chăn Em để phần ai mất rồi
Hội Lim canh hát có đôi
Sao Em lỡ để cho tôi hát mình
Trúc xinh, Trúc mọc đầu đình
Tiếc làm chi nữa cuộc tình éo le .

Thành Mỹ