Tùng Cảnh

( Thủ vĩ ngâm )

Nghĩ lại thương cho bọn chúng mày
Nằm vào chậu xứ có gì hay
Cưa tay tạo cảnh khoe người ngắm
Vặn cổ xây hình báo kẻ say
Gốc rễ phơi ra nào hổ thẹn
Cành thân uốn éo để phô bày
Mang danh của họ nhà tùng bách
Nghĩ lại thương cho bọn chúng mày

Thành Mỹ

Mùa Đông Chín

Lại đến mùa đông chín chín hồng
Ai người thiếu nữ mỏi mòn trông
Bao năm đứng ngóng tin gì vậy ?
Một thoáng ngồi chờ vẫn lạnh không
Lặng lẽ trong nhà mong đón bạn
Im im trước ngõ đợi theo chồng
Này Em hãy thật vui lên nhé
Chớ ngại trời đông đã chín hồng

Thành Mỹ

Cũng Gọi Là

Chẳng phải văn nhân cũng cứ là
Hàng ngày luận tính chuyện thơ ca
Cho quyên giấy mực thời trai trẻ
Để nhớ trà ngon lúc tuổi già
Bạn đó về hưu thường nghỉ cả
Mình còn vướng bận với thi ca
Bên nhau học hỏi vài ba chữ
Sống có vui hơn cảnh ở nhà

Thành Mỹ

Làm Thơ Đường

Tôi yêu cái nghiệp thích thơ Đường
Lúc tỉnh khi nằm nỗi vấn vương
Chọn ý bao ngày sao chẳng ngại
Tìm vần các tháng vẫn còn thương
Đa ngôn nhắc lại nhiều câu Hán
Bát cú đang vào mấy nghĩa thường
Phải hiểu làm ra là có đối
Đừng quyên nhị tứ lục phân tường

Thành Mỹ

Đi Tìm Đồng Đội

Ngắm cảnh Trường Sơn đẹp tuyệt vời
Mây vàng phủ kín lối muôn nơi
Tôi về trận địa ngày xưa ấy
Đến chỗ giao ranh của một thời
Núi Đục còn đây nhiều thú quý
Hồ Tròn phía đó ít người bơi
Thân Em đã gửi vào lòng đất
Hãy báo cho Anh trọn mấy lời

Thành Mỹ

Sững Sờ

Bỗng nhiên gặp
Tôi sững sờ ...
Duyên xưa,
Sắc ấy ...
Bây giờ còn đâu !
Dịu dàng đôi mắt bồ câu
Hồng hồng hai má
Lún sâu đồng tiền .
Đôi môi đỏ, Cười rất duyên
Tóc đài buông thả xuống miền kiêu xa
Trải qua năm tháng phôi pha
Duyên kia đã mất...
làm ta sững sờ !

Thành Mỹ

Thân Ta

Thủ vĩ cú đồng từ

Ta ngồi nghĩ lại cái thân ta
Lắm tuổi thành ra một lão già
Mắt phải đeo thêm thành bốn mắt
Chân đi chống gậy đúng chân ba
Nhiều khi thấy vợ như xa lạ
lắm lúc nhìn Em chẳng nhớ ra
Lẽ phải đôi khi còn cãi vã
Ta đây thật chẳng phải là ta.

Thành Mỹ

Cánh Diều

Con diều lượn bổng giữa trời cao
Tiếng sáo du dương thật ngọt ngào
Đó cánh nghiêng trao theo gió thổi
Đây dây cột chặt nỗi tâm giao
Trên cao vẫy lượn không hề mỏi
Dưới đất người xem thấy tự hào
Tuổi trẻ niềm vui ra bãi thả
Ung dung thỏa mái biết nhường nào

Thành Mỹ

Ngẫm Kiều

( kn ngày thơ lục bát )

Mọi người ngày nghỉ đi chơi
Còn Tôi ngày nghỉ thảnh thơi ở nhà
Sáng nay pha một ấm trà
Nhâm nhi thưởng thức, ngẫm ba câu kiều

Anh hùng rất mực đáng yêu
Chính là Từ Hải vì Kiều chết oan
Thương thay chàng Thúc đa mang
Lấy ngay cô vợ là nàng : Hoạn Thư
Họ Mã nào có nhân từ
Buôn người kiếm sống làm từ đã lâu
Tú Bà xưa gái nhà lầu
Nay lên bà chủ đứng đầu lầu xanh
Thương thay mưu sự không thành
Cứu cha chẳng được Kiều đành mắc oan
Lầu xanh, vợ lẽ, ... đa đoan
Mất tình, lưu lạc muôm vàn đau thương.
Mười lăm năm , một đoạn trường
Kim Trọng gặp lại , tơ vương còn gì ?

Nghìn năm sau vẫn còn ghi
Tố Như nhỏ lệ , khóc vì ai đây ?

Thành Mỹ

Cây Tre

CÂY TRE.
( Ngoại giao VN là ngoại giao cây tre ).

Mang danh là họ nhà Tre
Quyết không để đất dẫm đè lên trên
Dù cho đất cứng hay mềm
Cũng tìm mọi cách đâm lên nhìn trời
Trưa hè vẫy gió đứng chơi
Đêm thu cong ngọn giữa trời câu trăng
Mọc lên từ bãi đất bằng
Ôm nhau làm lũy, nuôi măng trưởng thành
Đất cằn , Tre vẫn lớn nhanh
Chắt chiu năm tháng trở thành lũy tre
Trưa hè Ve hát Tre nghe
Đêm đông Cò đậu cành tre trú mình
Với người, Tre rất nặng tình
Đâu có người ở, có hình bóng Tre .
Tháng 6/2016.

Thành Mỹ